Viết
cho người bạn-
MT Vừa bước vào nhà, nghe tiếng điện thoại reng trong pḥng, tôi vừa chạy vào vừa lầm bầm ‘Lại các quảng cáo, cứ chờ giờ đi làm về là gọi’. Giọng nói Việt Nam bên kia giây cắt đi ư nghĩ của tôi, “Hello, khỏe không”. Tôi hơi bỡ ngỡ “Khoẻ ... ai đó. “Tao đây, tin sốt deỏ, TT ḿnh sắp hội ngộ ở Little Saigon . Chuẩn bị vacation đi nhe”. Tôi mừng rỡ, reo lên “thiệt hả, phải đi chớ, hy vọng gặp hết bạn bè ở hăi ngoại”…. Ngày hội ngộ đầu tiên của trường tôi, nơi mà tôi có rất nhiều kỹ niệm đẹp của thuở mới lớn. Bao nhiêu h́nh ảnh thuở học tṛ trở lại trong trí tôi như một cuộn phim đang được chiếu trong đầu tôi và chỉ ḿnh tôi thôi. Tôi tới MileSquare Park thật sớm. Đă thấy vài người bạn đang trang hoàng và đóng cột chiếm chổ thêm cho rộng răi. Bạn bè bắt tay chào hỏi, nói cười huyên thuyên. Cỏ công viên vẫn c̣n ướt sương nên đi lại hơi khó chiụ v́ giầy bị bám đầy bùn và cỏ vụng mới cắt hôm qua. Chợt một chiếc xe truck ngừng lại ở shelter và đ̣i xem giấy mướn chỗ. “Ai giữ giấy, security đ̣i xem giấy mướn chỗ”, tiếng anh nào đó gọi. Một chị mang giấy chạy ch́a ra. “Chèn ơi, lật đật chạy đưa giấy mà quên là cỏ ướt, bây giờ chân đầy bùn hết”. Tôi nh́n xuống chân chị th́ bật cười. Chị mang sandal nên cả giầy lẫn chân đều đầy bùn, làm tôi nhớ lại những buổi đi chợ An Đông sau cơn mưa. Rồi th́ từng tốp thầy, cô, từng tốp bạn tới ôm mừng, thật vui, cười nói ồn ào. Không khí thật là náo nhiệt, nhưng ḷng tôi vẫn cứ nôn nao, mắt tôi cứ nh́n quanh quẩnh. Rảo qua, rảo lai , tim tôi đập nhanh rồi lại chậm, như muốn ngừng không thèm đập nữa. “Mời Thầy Cô và các bạn đứng chung lại chup h́nh, chup từng lớp nha”. Tôi chạy ra phía trước nh́n Thầy Cô và các bạn chụm lại chup h́nh. Bảng đỏ, bảng xanh, rồi bảng vàng, … Tôi hồi hộp nhướng mắt nh́n kỷ từng người như sợ sót nét mặt ai. Rồi màng chup h́nh cũng xong, tôi thở nhẹ ra, không dám lộ sự thất vọng. Vẫn không thấy người. “Xin các bạn mỗi người một tay dọn dẹp để ḿnh c̣n dự buổi tiệc chiều”. Tan rồi sao, thời gian qua mau vậy. Ừ chắc có lẽ người ấy bận buổi sáng, hy vọng chiều nay sẽ gặp. Chắc chắn sẽ tới, ở ngay Little Saigon mà. Chắc chắn sẽ tới chiều nay. Tôi phụ dọn một cách hăng hái Nhanh lên để chiều mau đến. Tôi đang tự dối ḷng ư. Tôi đang từ chối không muốn tin là sẽ không gặp, dẫu rằng tôi đă đọc danh sách tên những người bạn đi dự ngày hội ngộ không biết là bao nhiêu lần. Tuy không thấy tên nhưng niềm hy vọng vẫn mảnh liệt khi tôi bước vào sân nhà thờ, nơi buổi tiệc chiều của ngày hội ngộ . Các bạn trong ban tổ chức chia nhau, một số về sữa soạn để trở lại lo tiếp tân. C̣n một số th́ ở lại trang hoàng cho xong. Nào ánh sáng, âm thanh, khǎn bàn, hoa cá,…. Mọi người lǎng xǎng, ai lo phần người đó . Các bạn tuy bận rộn nhưng miệng ai cũng cười đùa, chọc phá, gọi nhau ơi ới. Tôi miễm cười vui lây với các bạn. Rồi th́ mọi người lại một lần nữa, lần lượt, từng tốp Thầy, Cô, rồi bạn bè đi vào. Tiếng nhạc, tiếng nói ồn ào. Người nào mới bước vào là tôi ngẩn nh́n. Tôi nh́n không sót một ai, mà sao tôi vẫn không thấy. Trong câu chuyện hàm huyên của đám bạn ngồi bàn kế bên chợt tên người được nhắc đến. Tôi im lặng, tôi muốn mọi người im lặng. Tôi muốn biết v́ sao không tới. “… tội ghê, chết ba nǎm rồi, cancer đó…’ . Tai tôi không c̣n nghe ǵ nữa cả. Ḷng tôi rỗng toét . Tôi ngồi liệm ra.
Chợt giọng hát thầy T.
bỗng cất lên Tim tôi nhói lại. Ngước mắt nh́n thầy trên sân khấu như thầm hỏi, thầy lựa chi bài nhạc làm ḷng tôi thổn thức. Thuở TT người chắc không biết có tôi hiện hưữ, nhưng bây giờ tôi biết chắc người có hiện hưữ đâu. M.T. |
||
Một Chút Ǵ Để Nhớ
Dương Túy
Phượng Hấp tấp bước dọc theo con đường Edinger, tôi đang dơi
mắt t́m kiếm shelter số 15 th́ chợt thấy thấp thoáng bên trong, một banner
màu xanh (lá cây) với hàng chữ trắng, màu hiệu đoàn của trường Trung Thu.
Cặp mắt kính lăo bị dồn tận trong đáy hành lư, không tiện lấy ra để đọc cho
rơ, nhưng chân vẫn không muốn chùn bước! Tim đă bắt đầu đập rộn ràng, với
cái cảm giác như ngày nào đi đến chỗ hẹn ḥ lần đầu! Tưởng cũng nên nhắc lại vài nét về trường Trung Thu. Trường được thành lập vào cuối thập niên 1950 và toạ lạc trên đường Cộng Hoà, trong khuôn viên Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia, đối diện trường Trung Học Pétrus Kư và Đại Học Khoa Học. Năm 1965, trường được dời về đường Thành Thái, cạnh trường Đại Học Sư Phạm va` Trung Tâm Thính Thị Sinh Ngữ, đối diện là Trường Bác Ái. Từ một trường chỉ có cấp tiểu học, dần dần v́ nhu cầu đă trở thành trường Trung Tiểu Học Trung Thu. Huy hiệu của học sinh Trung Thu thời bấy giờ là các bảng tên bằng nhựa với tên trường được in ở hàng trên, và hàng dưới là tên họ của hoc sinh. Các đệ được phân biệt bằng màu của bảng tên, và học sinh được mang cùng một màu huy hiệu từ khi mới bắt đầu thi đậu vào lớp đệ thất cho đến lúc học xong đệ nhất. Lớp đệ thất đầu tiên của trường mang bảng tên màu đỏ,
thi đậu đệ thất năm 65 và thi tú tài năm 72. Cũng lớp trung học đầu đàn này
đă đem lại sự vẽ vang cho trường Trung Thu qua kết quả thi đậu tú tài 100%. Trường Trung Thu là một trường nhỏ bé và c̣n trẻ so với các trường công lập tại Saigon thời bấy giờ. Cũng v́ lư do này mà trong một buổi họp mặt bỏ túi tại Orange County vào năm 2000, một câu chuyện khá ngộ nghĩnh đă xảy ra! Một chị “bảng vàng” bước vào một nhà hàng, nơi đă được giữ chỗ từ trước cho buổi họp mặt chừng mươi người. Chị hỏi một anh tiếp viên của nhà hàng chỗ ngồi dành riêng cho Trung Thu, và đă được anh vui vẻ nói: “À, có bàn của anh Trung và chị Thu đây!” Trở về với ngày hội ngộ hè 2003! Tiến đến gần shelter hơn, h́nh ảnh được ghi nhận đầu tiên là một nhóm đông các chị cựu nữ sinh đang đứng vây quanh chuyện tṛ cùng Cô Minh Nguyệt, cựu hiệu trưởng trường Trung Thu. Trong chiếc áo màu vàng, trông Cô vẫn gầy và quí phái như ngày nào cách đây gần ba thập niên. Chỉ có một điều khác hẵn xưa là gương mặt nghiêm nghị không c̣n nữa, thay vào đó là nụ cười rất hiền hoà và tươi thắm. Từng nhóm quây quần bên nhau, người người đều có nụ cười rạng rỡ trên môi với những ánh mắt nh́n thắm thiết như để t́m lại những dấu vết thân quen của người bạn năm xưa. Máy quay film và chụp h́nh không ngừng hoạt động. Đây là những chị “bảng đỏ” đă đến dự cùng cháu nội ngoại; kia là những anh chị “bảng xanh” (nhạt) đang níu kéo Thầy Cô xin chụp h́nh chung; dưới bóng cây mát, chỗ này, một số anh chị cựu học sinh đang lắng nghe Thầy Tuấn nói chuyện; trên các tấm trăi ngồi trên cỏ, chỗ kia, các anh chi “bảng trắng, xanh, vải” đang vây quanh các Thầy Cô để cùng nhau nhắc lại chuyện ngày xưa; xa xa một tí, các anh “băng vàng” đang bày tṛ chơi thổi bubble cho thế hệ nhi đồng, hoặc chơi bóng chuyền với thế hệ choai choai; trên những băng ghế picnic, một số các Thầy Cô cũng đang cùng nhau chuyện tṛ to nhỏ. Nét vui tươi hiện rơ trên gương mặt các vị. Cũng như đám học tṛ, các Thầy Cô rất xúc động khi gặp lại các đồng nghiệp sau bao năm dài xa cách! Cùng lúc, các người con dâu con rễ Trung Thu cũng không ngần ngại hoà ḿnh vào những cuộc vui và câu chuyện, để rồi cùng nhau góp tiếng cười ḍn tan! Trong buổi picnic ngày hôm ấy, chúng tôi nhận thấy có sự hiện diện của Cô cựu Hiệu Trưởng Minh Nguyệt, Cô Lành, Cô Kiều Loan, Cô Duy Thanh, Cô Mỹ Thanh, Cô Kim Tiên, Thầy Cảnh, Thầy Đức, Thầy Hải, Thầy Kiệt, Thầy Thông, Thầy Tuấn, Thầy Sâm, và Thầy Vạn. Với tài khéo léo sắp đặt của chị “bảng vàng” Nguyễn thị Mùi, buổi picnic được tô đậm nét với các thức ăn ê hề, đủ mùi vị, đủ hương sắc. Nào là xôi gấc đỏ, bánh bèo, bánh bột lọc, nem ốc… v.v…. Ngoài ra, lại c̣n có những lát dưa hấu đỏ, chưa cắn vào đă thấy mát và ngọt lịm. Câu châm ngôn “có thực mới vực được đạo” quả không sai! Sau khi thưởng thức các món ăn, tất cả các gương mặt trông có vẽ rạng rỡ hơn lên, do đó mọi người đă rủ nhau cùng chụp h́nh lưu niệm cho từng lớp và rồi toàn trường. Bao nhiêu máy chụp h́nh lại có cơ hội làm việc tối đa. Vừa nghe góc bên này đếm 1,2 ,3 th́ lại nghe góc bên kia kêu gọi sẵn sàng, không c̣n biết góc nào để hướng mắt nh́n hay sửa lại điệu bộ. Buổi picnic đă được kết thúc vào lúc 3 giờ chiều, sau một màn xổ số rút thăm có quà trúng giải được điều khiển bởi anh “bảng vàng” Trần Văn Phú, và người con rễ Trung Thu, anh Thịnh, phu quân của chị Mùi “bảng vàng”. V́ luật của công viên Mile Square Park không cho sử dụng loa, nên khi xướng lên các lô trúng, anh đă phải dùng hết sức b́nh sinh để gào lên thật to, nhưng gương mặt anh vẫn rất ư hớn hở. Xin rất cám ơn anh đă v́ ḷng yêu quí hiền thê mà Trung Thu được hưởng lây! Mọi người đă chia tay ra về và hẹn gặp lại vào lúc 7 giờ tối, tại Hội Trường Thánh Đường Việt Lutheran. Sau khi dọn dep shelter số 15, tôi đă theo chân các anh chị trong ban tổ chức có mặt tại hội trường lúc 4 giờ chiều để chuẫn bị cho buổi tiệc liên hoan. Tất cả đều hăng say bắt tay vào việc! Các chị “bảng vàng” Mùi, Liên (Phan), Liên (Nguyễn), và “bảng trắng” Kim Phượng, Mạnh Từ lo trang trí và sắp đặt thức ăn, các anh “bảng vàng” Thông, Phú, Luyện cùng một số các anh khác lo dàn dựng sân khấu. Đúng 6:30 giờ tối, đă có vài cựu học sinh bước vào hội trường. Chờ đợi măi, vẫn chưa thấy các Thầy Cô đến, chúng tôi vôi vàng ra cổng th́ thấy ngay tại sân dẫn vào hội trường rất đông. Th́ ra Thầy Tṛ đă gặp gỡ và các cựu học sinh đang vây quanh các Thầy Cô ríu rít chuyện tṛ và chụp h́nh lưu niệm. Không riêng ǵ các học sinh, các Thầy Cô vừa gặp lại nhau đă rất mừng rỡ, tay bắt mặt mừng, không rời nhau nữa bước. Ban tiếp tân đă đem hoa cài lên áo cho các Thầy Cô ngay tại sân. Sau vài lần mời th́ các tṛ mới chiu rời, để quí Thầy Cô có thể bước vào bên trong hội trường. Chúng tôi nhận thấy buổi liên hoan đă có sự hiện diện của Cô cựu Hiệu Trưởng Minh Nguyệt, Cô Minh Chúc, Cô Xuân Đào, Cô Mỹ Dung, Cô Khiêm ,Cô Lành, Cô Kim Quy, Cô Duy Thanh, Cô Mỹ Thanh, Cô Kim Tiên, Cô Uyên, Thầy Cảnh, Thầy Kiệt, Thầy Sâm, Thầy Thông, Thầy Tuấn, và Thầy Vạn. Chương tŕnh buổi tiệc tất niên đă được bắt đầu bằng lời giới thiệu chương tŕnh của người MC khả ái, chị “bảng vàng” Lưu Thuư đến từ Minnesota. Chị đă giới thiệu đến mọi người các giọng ca của các anh chị “bảng đỏ” qua bài Trung Thu Hành Khúc, một nhạc phẩm được cố nhạc sĩ Minh Kỳ, đồng thời là giáo sư âm nhạc của trường Trung Thu, đă sáng tác cho riêng trường. Kế tiếp đă là phần tiểu sử của Trường Trung Thu do Cô Duy Thanh đọc. Chúng tôi cũng nhân dịp này, xin cám ơn Thầy Hoàng Y Vư, cựu hiệu trưởng Trung Thu, tiền nhiệm của Cô Minh Nguyệt, đă cung cấp đầy đủ các tin tức này. Sau đó anh “bảng trắng” Nguyễn Đăng Khoa, trưởng ban tổ chức buổi hội ngộ 2003, đă có vài lời chào đón mọi người đến với buổi họp mặt hè 2003. Tiếp đến đă là lời phát biểu cảm tưởng và khuyên nhủ của cô Minh Nguyệt, cựu hiệu trưởng Trung Thu. Cũng tại buổi tiệc liên hoan, Thầy Vạn đă cho biết là Thầy rất vui mừng có được cơ hội gặp lại các đồng nghiệp va` học tṛ cũ của Thầy. Thầy cũng đă không ngờ là buổi hội ngộ lại được sự hưởng ứng nồng nhiệt khắp nơi, từ Âu sang Úc. Một bài diễn văn đă làm mọi người có mặt ngày hôm ấy rất xúc động, đó là những lời phát biểu của Thầy Tuấn. Thầy đă đưa mọi người từng bước một, trở về lại những ngày cuối của ngôi trường thân yêu. Chị “bảng đỏ” Bích Thủy, một trong những con chim đầu đàn của trường Trung Thu, đă hân hoan thay mặt cho tất cả các bạn đồng lớp và các đàn em chào đón quí Thầy Cô. Trước khi dứt lời, chị đă mời các thành viên trong ban tổ chức lên sân khấu để nhận lănh một tràng pháo tay thật lớn từ tất cả mọi người. Đến đây, chương tŕnh phải tạm ngưng để quí Thầy Cô và học sinh có thể dùng cơm tối. Các Thầy Cô lại t́m đến nhau để vừa ăn vừa chuyện tṛ, các tṛ lại t́m đến Thầy để thử lại trí nhớ của Thầy Cô xem có nhận được ra tṛ không? Một nữ sinh “bảng trắng” Trung Thu đă to nhỏ với bạn: “…sao hồi đó thấy Thầy vĩ đại với giọng nói hùng hồn làm ḿnh lúc nào cũng khiếp sợ, bây giờ đứng cạnh Thầy thấy ḿnh cũng bự con không kém…” Sau phần ẩm thực là phần văn nghệ. Mở đầu với các giọng ca của nhạc sĩ Trường Hải, ca sĩ Tuấn Khải, và các giọng ca ngọt ngào khác trong ban nhạc. Để thay đổi chương tŕnh, anh “bảng vàng” Nguyễn Văn Thông, đă tŕnh làng website Trung Thu và “cho ra mắt” người đă bỏ rất nhiều th́ giờ cho website, anh “bảng vàng” Trần Văn Phú. Nhắc đến hội ngô của trường Trung Thu hè 2003 mà không nói đến vở kịch của anh “bảng vàng” Trần Văn Phú là một thiếu sót lớn. Với chiếc áo dài nâu và mái tóc giả được búi cao, một tay cầm roi, một tay cầm xấp băng danh dự, anh đă làm sống lại h́nh ảnh kỹ luật của cô cựu hiệu trưởng Minh Nguyệt thuở nào. Hai anh “bảng vàng” Lê Quang Luyện, Đinh Văn Hoàng trong vai các nam sinh học xuất sắc nhưng kém kỹ luật v́ hút thuốc và để tóc dài, cùng với cựu nữ sinh “bảng vàng” Ngọc Nhung v́ tội để móng tay dài, bị Cô Minh Nguyệt phạt kỹ luật, những băng danh dự đă lần lượt bị xé toạt không một chút ngần ngại. Cũng v́ sự nghiêm khắc này của Co^ Minh Nguyệt mà Thầy Thông đă tuyên bố trong buổi tiệc liên hoan: “Ngày xưa đến Thầy mà c̣n sợ bà Hiệu Trưởng nữa là các em…” Nếu Thầy Tuấn đă làm mọi người vô cùng xúc động th́ Thầy Thông đă đem lại những tràng cười không dứt. Thầy cũng đă cho biết gia đ́nh Thầy là sự kết hợp của 3 miền, với thân phụ của Thầy là người Bắc, thân mẫu là người Nam, và hiền thê là người Huế! Nhân dịp này Thầy đă hát tặng các đồng nghiệp của Thầy và lũ học tṛ năm xưa hai băn nhac: “Một Lần Nào Cho Tôi Gặp Lại Em” và “Lệ Đá”. Giọng hát trầm ấm và truyền cảm của Thầy xuất sắc không thua ǵ các ca sĩ chuyên nghiệp. Cả hội trường đă say sưa lắng nghe Thầy hát và với những bước nhẹ nhàng, điêu luyện, anh Lâm Trí Dũng đă d́u Cô Minh Nguyệt ra sàn nhảy. Sau khi bản nhạc chấm dứt, Cô đă cười và rằng: “cả đời, đây là lần đầu tiên Cô nhảy đầm!” Chương tŕnh buổi hội ngộ được tiếp tục bằng những giọng hát “cây nhà lá vườn”, và đă đươc tất cả hội trường tán thưởng nhiệt liệt. Cũng những giọng hát này, năm xưa, trong buổi thi đua văn nghệ giữa nhiều trường trung học trong học khu Saigon và Gia Định, trường Trung Thu đă từng đoạt được giải nh́ về hợp ca với bài trường ca “Những Gịng Sông Lịch Sử”, và giải nhất về đơn ca với bài “T́nh Ca” qua giọng hát của chị “bảng vàng” Xuân Mai. Các thành công đă đạt được này là do công lao huấn luyện và hướng dẫn của Thầy Trương Hữu Lang, cựu giáo sư âm nhạc của trường Trung Thu và Quốc Gia Âm Nhạc Saigon. Để chấm dứt chương tŕnh, anh “bảng văi” Hồ Quốc Thịnh đă lên phát biểu cảm tưởng và tặng quà lưu niệm cho các Thầy Cô. Anh “bảng vàng” Lâm Trí Dũng cũng đă phát biểu cảm tưởng với đôi nét kỹ niệm về một người Thầy kính mến, của anh nói riêng và của các học sinh Trung Thu nói chung, đó là cố nhạc sĩ Minh Kỳ. Để tưởng nhớ Thầy, anh cũng đă hát một bài nhạc do Thầy sáng tác, “Biệt Kinh Kỳ”. Nh́n chung, tất cả các anh chị và các bạn trong ban tổ chức đă rất nổ lực trong từng chi tiết của buổi hội ngộ. Cũng không thể không nhắc đến “bảng trắng” Huỳnh Kim Phượng, người làm việc “sau hậu trường” một cách hăng say, quên cả “kiến cắn bụng”, đến sự tích cực của đôi uyên ương “bảng vàng” Huỳnh QuốcViệt và Hồ Tường Vân trong một vấn đề không kém phần quan trọng của buổi liên hoan -ẩm thực, cùng sự vất vả của các đấng trượng phu “bảng vàng” Huỳnh Quốc Việt, Trần Ngọc Hiển và Phan Văn Báu trong phận sự lo dàn âm thanh và trống đàn cho ban nhạc “ráp” (bạn bè ráp lại thành ban nhạc, theo lời giải thích của nhạc sĩ Trường Hải). Xin cám ơn nhạc sĩ Trường Hải, ca sĩ Tuấn Khải và tất cả các ca sĩ, nhạc sĩ khác trong ban nhạc ráp, đă đến giúp vui trong chương tŕnh văn nghệ cho buổi hội ngộ hè 2003. Xin cám ơn tất cả các Thầy Cô, các anh chị, các bạn và các thân hữu đă không quản ngại đường xá xa xôi, đến với ngày hội ngộ Trường Trung Thu hè 2003. Một số các anh chị và các bạn đă đến dự buổi hội ngộ từ các tiểu bang xa xôi hoặc từ nước ngoài, với Cô Minh Nguyệt đến từ Pháp, Thầy Tuấn từ Đức, anh “bảng vàng” Lâm Trí Dũng đến từ Úc, “bảng trắng” Minh Hội cùng đức phu quân đến từ Hoà Lan…..Sự hiện diện đông đủ của tất cả đă làm cho buổi họp mặt thêm rất nhiều ư nghĩa. Xin cám ơn các anh chị ngoài ban tổ chức đă hết ḷng giúp đỡ và cổ vỏ tinh thần. Các anh “bảng vàng” Lê Quang Luyện, “bảng trắng” Vũ Mạnh Từ, cùng với các chị “bảng xanh lạt” Nguyễn Hoa Tâm, “bảng vàng” Phan Thị Liên, Nguyễn Thị Liên, các “bảng trắng” Nguyễn Thị Dung, Trần Thanh Hương, và nhiều anh chị và các bạn khác, đă có nhiệt tâm giúp đỡ ban tổ chức giải quyết mọi vấn đề nan giải trong buổi picnic cũng như buổi tiệc liên hoan. Sau cùng nhưng không phải là phần nhỏ, xin cám ơn Cháu Brandon (Trung), trưởng nam của anh “bảng vàng” Thông va` người con dâu Trung Thu, chị Minh, đă không nề hà trong bất cứ một việc lớn nhỏ nào, đặc biệt là cháu đă phụ trách phần webcam cho buổi tiệc liên hoan. Hai cháu, Long và Lan, quí tử của người con rễ Trung Thu, anh Thịnh và chị “bảng vàng” Nguyễn Thị Mùi đă giúp đỡ rất nhiều trong buổi picnic. Quả là những hổ phụ (và những hổ mẫu) sinh những hổ tử! Hội Ngộ Trung Tiểu Học Trung Thu
Viết với sự giúp đỡ của các anh chị trong BTC hè 2003 Một bảng trắng từ miền Đông Bắc |
||
DƯ ÂM CUỘC HỘI NGỘ HỌC SINH TRUNG THU Phạm Thị Bích Ngà - Hello Bích Ngà hả Trong kư ức của tôi với thời gian đă quên đi rất nhiều
, khi các bạn nhắc lại mới nhớ nhiều khi chỉ mang máng . Từ nhà tôi đến park chỉ 1 mile , tôi đă xem kỹ đường
đi thế mà khi Hường bảo tôi đi cái cổng ở bên Euclid ḱa Ngà tôi cũng nghe
theo, chạy ṿng ṿng chẳng thấy đâu trở ra t́m cổng theo hướng dẫn mà tôi
nhớ , khi vào cổng tưởng ḿnh mua vé ở cổng trước đó rồi th́ cứ vào ai dè họ
thu thêm tiền nói là mỗi cổng vào khác nhau !!! lại chạy ṿng ṿng chảng
thấy bảng Trung thu đâu cả , Hằng g.oi phone cho anh Hải cũng nói đang đi
t́m, tôi định gọi cho Vân th́ nhớ ra ḿnh gọi số phone nhà làm sao gặp, bèn
nhớ ra Hoa Tâm gọi th́ cô nàng nói đang ở cổng chờ đi Tâm vào bây giờ, đành
ghé lại hỏi tha+m 1 người đang ngồi đọc sách gần đó th́ Nga thấy bảng # 15
và nói nó ḱa ! hóa ra ngay bên cạnh chỗ ḿnh đậu xe thôi . Xin gửi đến thầy cô và các bạn lời cảm kích chân thành đă cho Ngà được hưởng 1 cuộc hội ngộ có ư nghĩa nàỵ Xin chúc tất cả thầy cô và các bạn vạn sự may mắn , mong rằng sẽ được tham dự nhiều cuộc hội ngộ kế tiếp . Thân ái |
||
|
||
NGÀY HỘI NGỘ: THỜI GIAN ƠI XIN NGỪNG LẠI! Trần Bích Nga | ||
Phải nói là mùa
xuân là mùa của những ngày họp mặt, mùa của báo xuân mà trường này qua
trường khác giới thiệu báo xuân của trường ḿnh. Nga không quên được những
ngày chạy đôn đáo ở nhà in, với Phan Thị Xuân Thu là trưởng ban báo chí,
mong cho kịp báo xuân. Trước đó là những buổi họp để phân công, để đọc những
bài vở các bạn học sinh gởi về, rồi họp
lại chọn bài đăng. Nga vẫn c̣n nhớ tờ báo xuân Trung Thu có h́nh một cô gái
có cái cổ cao và con chim hoà b́nh bên cạnh, b́a màu hồng thật dễ thương.
Rồi báo xong là đến ngày cả nhóm đem báo đến các trường bạn, giới thiệu về
trường ḿnh với niềm hân hoan hănh diện. Phải nói những tờ báo của các
trường khác đă đưọc in từ lâu nhưng với Trung Thu, đó là năm đầu tiên trường
phát hành báo xuân nên hồi họp không biết báo trường ḿnh có được đón nhận ở
trường khác không. Nhưng khi đến các trường khác, nhất là các trường nam
sinh, th́ báo bán gần như hết, các anh mua tờ báo lại c̣n hỏi điạ chỉ của
các cô bán báo, thế là ư nghĩ nghịch ngợm nổi lên, thay v́ cho địa chỉ nhà,
có cô cho địa chỉ nhà thương. Năm đó là thi tú tài hai, mà thi không để ư,
cứ lo làm báo, c̣n một tháng nữa là thi th́ mới cắm
đầu cắm cổ mà gạọ, may mà không trượt năm đó. 30 năm sau, ḷng hồi hộp khi cùng Bửu Nga, Hoa Tâm, Thanh Thủy bước từ băi đậu xe của khu picnic Mile Square Park ở Fountain Valley ngày 23 tháng 8, 2003. Bửu Nga đă không gặp mặt từ 10 năm nay, Hoa Tâm cũng đă 5 năm rồi không gặp, nhưng cũng vẫn liên lạc với nhau. Phương Trâm ở Texas bận không qua được nhưng cứ phone hết đứa này đứa khác bảo tường thuật tại chỗ buổi picnic. C̣n những bạn bè khác, 30 năm qua là một khoảng thời gian dàị
Những cái máy h́nh, những cái máy video camera hoạt động không ngừng. Phải nói thêm là cũng nhờ những anh chàng rể hay những cô con dâu của Trung Thu nên mới có người chụp hay quay cho những h́nh ảnh không bao giờ có được như ngày picnic hôm đó. Ông xă của Hoa Tâm và Bửu Nga được phân công lấy thức ăn mang tới, tay cầm khay thức ăn, cổ thi đeo máy ảnh, máy chụp h́nh, được bà xă chia việc cho làm là một điều hạnh phúc. Thức ăn nhiều quá nên phải phân công ra mỗi người lấy một ít mang đến. Thế rồi bạn từng lớp chụp chung với thầy cô và bà Hiệu trưởng, ôi thôi đến lúc chụp toàn trường th́ biết bao máy chụp ảnh quay phim đươc đưa lên không biết nh́n bên nào, chỉ thấy tiếng bấm của máy h́nh liên tục. Rồi những món ăn thật ngon, những lời trao đổi về trường xưa, nhắc lại ai đi dược ai không, ai đă ra đi vĩnh viễn, như Nguyễn Thị Dung, Trang Thu Hồng đă đi đến nơi vĩnh cữu. Kế tiếp đến là màn xổ số, ông xă của Mùi không biết ở nhà chắc chưa bao giờ được hét to nên hôm đó không cần micro mà vẫn gào lên cho biết kết quả của xổ số, từng giải được phát ra, Huyền bảng đỏ trúng được hai cái chiếu, một cho em một cho chàng, hạnh phúc nào bằng. Những em bé th́ được các bác các cô cho những món tṛ chơi, thổi bubble, trong khi các bạn khác th́ chơi bóng chuyền . Mặc dù không học cùng lớp, nhưng nh́n nhiều khuôn mặt là Nga vẫn nhận ra ngay đây là dân Trung Thu rồi. Lớp của Thông, Phú vần c̣n liên lạc được rất nhiều bạn, nhưng lớp bảng xanh của Nga th́ không liên lạc được với một anh nào cả. Nga gặp lại Thông, Phú, Hào, Hưng và các bạn cùng lớp đến chơi với Thông ở Seattle khi Nga con ở đó. Sau hơn 20 năm xa cách, các anh vẫn tếu và phá như xua, tuổi càng ngày càng lớn nhưng tính t́nh vẫn trẻ trung phải không các anh? Đến trua thi mọi người tạm chia tay để c̣n gặp nhau lại vào buổi tối.
Rồi đến một màn đơn ca, bà Hiệu Trưởng được mời ra sàn nhảy, mọi cặp mắt đổ dồn vào từng bước nhảy của bà “Đây là lần đầu tiên trong đời cô nhảy đầm” đó là lời bà HT sau khi nhảy. Rồi đến hợp ca của bảng vàng, đơn ca của các bạn học sinh khác, hay có sự đóng góp của thân hữu Trung Thu. Bài nhạc “Aline, Mal” của Huỳnh Quốc Việt mang mọi người về lại khung trời của những năm 70 với phong trào nhạc trẻ. Có một học sinh, trước khi hát bài “Bao giờ biết tương tư” đă tâm sự là cả đêm trước không ngủ được v́ chỉ sợ trễ máy bay. Khi hát hết bài này, thầy Thông bảo “Em ơi, em làm thầy nhớ lại những ngày tương tư xa xưa của thầy quá”. Gần đến 12 giờ khuya mà không ai muốn rời, ai cũng mong muốn níu lại dây phút hội ngộ hiếm hoi nàỵ Tiệc vui nào mà không tàn, ra về mà ai cũng giữ mài những h́nh ảnh thật đẹp, thật thân thương của các thầy cô, bà HT và các bạn bè. Trên đường về lại San Jose, Nga vần c̣n nhớ những h́nh ảnh của buổi picnic, của buổi tiệc buổi tối đến nỗi phảI gọi phone cho Hoa Tâm. Lúc đó Hoa Tâm, Bửu Nga đang tham dự buổi tiệc do bà HT khoản đăi ở nhà thầy Vạn tại San Diego. “Lần tới hy vọng cô sẽ qua đây dự ” bà HT bảo qua phone. “Vâng, thưa cô, bất cứ lúc nào cô qua đây là chúng em sẽ đến gặp cô” Nga hứa với bà như vậy. Xin những kỷ niệm của ngày hội ngộ măi măi là những h́nh ảnh không quên được trong kư ức của mọi người. Xin mạn phép thay mặt các bạn bảng xanh nhạt và các bạn khác cám ơn các bạn trong ban tổ chức, cám ơn Thông, Phú đă bỏ rất nhiều công sức cho ngày hội ngộ. Một ngày hội ngộ thật thành công và tốt đẹp. Sau cùng không quên cám ơn Hoa Tâm cùng ông xă đă tiếp đón Nga và Thủy thật nồng nhiệt. Thời gian ơi xin dừng lại, có ai ngưng được thời gian không nhỉ? San Jose sau ngày
hôi ngộ, August 25th, 2003.
|